Nguyên Đỗ

Lạnh


 

Trời lạnh quá, gió Bấc về thêm lạnh
Áo khoác ngoài không đủ ấm thịt da
Bởi cô đơn tự ở trái tim ra
Nhịp đập chậm không điều hoà vì nhớ


Nhớ câu nói sao ngây thơ dễ sợ
Rất hồn nhiên một thuở kiếm tìm nhau
Mỗi hằng ngày chỉ vài chữ đôi câu
Rất đằm thắm gieo vấn vương từ đó ...


Nhớ câu nói, "Anh không thưong em hở?..."
Hỏi lạ lùng, thương hơn cả bản thân!
Thương ngàn năm, thương không chỉ một lần
Hỡi cô bé thiên thần tình bản mệnh


Anh vẫn giữ bức hình cười răng khểnh
Trên mặt bàn để hạnh phúc truyền sang
Khi làm thơ, khi viết lách dịu dàng
Khi làm việc, ẩn tàng trong nỗi nhớ


Em cần thiết, với anh, hơn hơi thở
Một ngày nào không nhớ chắc quên ăn
Dấu thương yêu đã đóng triện in hằn
Trong trái tim, điều hoà từng nhịp thở



Được bạn: HB 31.12.2010 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Lạnh"